Đăng trong Tiểu thuyết

Chương 31: Có qua có lại


Sau khi trút giận, tâm trạng Yến Diên thoải mái hơn nhiều, nhưng sau đó lại hối hận rồi.

Tại sao hắn lại tính toán với tên rồng ngốc này làm gì, nếu như Huyền Long thật sự đi rồi, bệnh của A Ngọc phải làm sao.

Sau khi nghĩ lại, hắn bắt đầu lo sợ, trút hết nước trong bình trà rồi uống sạch. Hắn đứng lên, mở cửa và ra khỏi điện, ngước mắt lên bầu trời xám xịt mà hét lớn.

“Hàn Bạc!! Ngươi quay lại đây cho trẫm!!”

“Trẫm không cho phép ngươi đi! Ngươi nghe rõ chưa!!”

“Ngươi quay lại đây cho trẫm!!”

Thái giám canh giữ ngoài điện bị dọa sợ điếng người, sau khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Yến Diên, còn nghĩ rằng hắn đã phát điên rồi, Hàn công tử đó chẳng phải vẫn ngoan ngoãn ở trong điện sao? Rõ ràng chưa từng ra ngoài bao giờ mà.

Yến Diên tức giận gào thét cả một buổi trời, nhưng cũng không thấy Huyền Long xuất hiện trước mặt mình, hắn còn tưởng rằng Huyền Long đã đi rồi, thế nên mới mặt nặng mày nhẹ quay lại vào điện. Hắn muốn vứt hết tất cả những vật dụng liên quan đến Huyền Long, con rồng ngu ngốc này, vậy mà dám nói đi là đi.

Yến Diên đẩy cánh cửa vào điện vừa dày vừa nặng, vang lên một tiếng thật lớn, hắn bước vào trong điện, lại bất ngờ nhìn thấy Huyền Long bước ra từ khoảng không trống trải, khiến hắn lập tức sững sờ.

“Không phải ngươi đi rồi sao?”

Huyền Long khép nhẹ đôi mắt, trên mặt lộ rõ vẻ cô đơn.

Vốn dĩ y đã muốn đi rồi, nhưng khi nghe thấy Yến Diên gọi tên mình, đôi chân của y giống như mọc rễ vậy, không thể nhấc lên mà đi được.

“Tại sao lại quay lại rồi?”

Huyền Long mím môi, không nói một lời nào cả.

Yến Diên thấy y ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cơn giận vừa nảy liền được xóa tan. Hắn bước đến trước mặt Huyền Long, đưa tay phải lên vuốt ve gò má của y: “Ngươi không nỡ rời xa ta, có đúng không?”

“Ta biết ngay mà, ngươi chắc chắn là không nỡ rời xa ra…sao có thể vì vài câu trách mắng của ta mà thật sự rời đi chứ.”

Huyền Long vẫn không nói lời nào, y khép đôi mắt lại, không hề nhìn lấy hắn một cái.

Yến Diên cảm thấy y có gì đó bất thường, nghi hoặc nói: “Ngươi giận rồi?”

Huyền Long nhẹ nhàng quay mặt đi, bàn tay của Yến Diên đặt trơ trọi giữa không trung, hắn rút tay về, hậm hực nói: “Đừng giận nữa mà, ngươi biết tính cách ta không tốt, có những lúc không thể khống chế được, không phải cố ý nói những lời khiến ngươi tổn thương đâu.”

“Ta xin lỗi mà, A Bạc, đừng giận nữa, có được không?” Yến Diên bước lên một bước, ôm lấy cơ thể ốm yếu của Huyền Long, ghé vào tai y nũng nịu.

Huyền Long muốn đẩy hắn ra, nhưng Yến Diên lại ôm rất chặt, khiến cho y không thể cử động được, y cũng đành đứng im.

Yến Diên hôn vào bên tai của Huyền Long, rồi dần dần hôn đến gò má của y, âm thanh dần dần trở nên quyến rũ: “Nếu như sau này ta lại như vậy, ngươi cứ mắng ta đi, đánh ta cũng được, nhưng đừng giận ta, có được không…?”

Hắn cầu xin Huyền Long bằng gương mặt đáng thương đó, cho dù là một người có trái tim cứng cỏi thế nào, cũng dễ dàng bị hắn làm cho mềm lòng chứ không cần nói đến một Huyền Long chưa từng nghĩ đến việc hận hắn.

Cho dù một chút cũng không thể.

Hàng mi dài của Huyền Long khẽ run lên, y khàn giọng nói.

“Ta không giận.”

Chỉ là rất buồn.

Giống như có một con dao đâm vào tim y và giày vò nó, còn đau hơn róc vảy rất nhiều.

Yến Diên biết lần này mình quá đáng rồi, liền đưa hai tay lên đỡ lấy gương mặt y, hôn lấy gò má của y rồi từ từ hôn xuống: “Đều do ta không tốt, A Bạc đừng buồn nữa, nếu như không thể nào nguôi được, thì lấy ta để trút giận cũng được.”

“Dù sao ngươi là loài yêu có đạo hạnh vạn năm, lợi hại như vậy, nếu như ngươi xuống tay, chắc chắc ta chỉ còn lại nửa cái mạng, ngươi cũng có thể bỏ được hận rồi.”

“Làm đi.” Dứt lời, Yến Diên buông y ra, lùi về sau nửa bước, gương mặt giống như đã sẵn sàng chịu đối diện với cái chết rồi.

Huyền Long ngước mắt nhìn Yến Diên trong chuốc lát, trong lòng nặng trĩu: “Ta sẽ không làm hại đến ngươi.”

“Ta biết ngươi không nỡ mà.” Yến Diên vốn đã đợi câu này từ ban đầu, hắn vui cười tít mắt, rồi cúi người bế Huyền Long lên.

“Nếu đã như vậy thì đừng giận, cũng đừng buồn nữa, nếu như làm tổn thương đến cơ thể, ta sẽ rất đau lòng.”

“Hôm nay để ta đến hầu hạ ngươi, xem như bồi thường, có được không?”

Huyền Long vẫn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Yến Diên đặt xuống giường rồi, Yến Diên cởi vạt áo, tháo thắt lưng của y, nhưng Huyền Long liền đưa tay ngăn lại. Sáng nay sau khi khoái lạc xong, y cảm thấy eo của mình không thoải mái, hôm nay thật sự không muốn làm chuyện này thêm nữa. Nhưng Yến Diên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y, hắn hôn lên khóe mắt y, vừa dỗ dành vừa nói: “A Bạc nghe lời, hôm nay ta sẽ cho ngươi cảm nhận được sự dễ chịu này.”

Huyền Long vẫn không mở miệng nói lời nào, Yến Diên đã đưa tay cởi quần dài của y ra, rồi quỳ xuống trước mặt y.

“Ưm…” Cơ thể Huyền Long giống như có dòng điện chạy qua, y co người lại, sửng sốt nhìn người đang quỳ giữa hai chân mình, y chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ này bao giờ, hai má ửng hồng lên, y đưa tay đẩy vai Yến Diên, vừa hoảng hốt, vừa thở gấp mà nói. “Ngươi, đừng như vậy…”

“Buông ra…”

Yến Diên hầu hạ y một chút rồi đắc ý ngước đầu nhìn y, hỏi: “Thoải mái không?”

Đôi mắt xanh thẫm của Huyền Long như bị bao phủ bởi một làn sương mù, có lẽ là đã động đến thai khí, trong bụng y vừa cứng lại vừa khó chịu, nhưng y vẫn phải giữ tinh thần tỉnh táo, thật sự không hề dễ chịu chút nào.

“A Diên…đừng như vậy.”

“Ngươi có thể khiến ta dễ chịu, thì ta cũng có thể khiến ngươi dễ chịu như vậy.”

“Tại sao lại không được?”

Yến Diên vốn không hề nghe y nói, hắn dứt lời liền cúi đầu xuống tiếp tục, không bao lâu Huyền Long đã ra rồi, Yến Diên nếm thử hương vị này, cảm thấy tên rồng này cũng thật kỳ lạ, mùi máu rất thơm thì thôi đi, sao ngay cả thứ này cũng có một mùi hương lành lạnh chứ.

Khuôn mặt của Huyền Long trở nên trắng bệch, y cúi đầu, lấy khăn lau sạch những dấu vết đó. Yến Diên ôm y lên rồi đặt xuống giường, cầm lấy cái khăn trong tay y giúp y lau sạch, sau đó ném khăn xuống đất rồi cùng y nằm xuống giường.

Huyền Long vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi rồi, Yến Diên nghĩ đến thời gian lúc đó nhanh như vậy, không nhịn được mà trêu chọc y: “Sao ngươi không có kinh nghiệm gì vậy…nhưng mà cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là lần đầu.”

Huyền Long không hề nghe lọt tai một lời nào, muốn lấy thuốc an thai ra để uống, nhưng Yến Diên nằm bên cạnh y như vậy, quả thực không tiện để lấy ra. Y cũng cảm thấy rằng mình có thể chịu được, uống ít lại một chút nếu không uống hết rồi thì không còn gì để uống nữa.

Vị tiền bối đó đã rất quan tâm đến y, không thể lại đến làm phiền rồi lấy đồ của người khác mà không trả gì như vậy được.

Yến Diên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Huyền Long, trong lòng có chút lo lắng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, nói: “A Bạc, vừa nãy ngươi còn chưa trả lời ta…ta hầu hạ ngươi có thoải mái không?”

Huyền Long hoàn hồn trở lại. Vừa nãy không ít lần y đã bị hàm răng của hắn cạ vào rất đau, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hắn, cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, y liền nói.

“Ừm.”

“Thoải mái.”

Yến Diên rất vui, lại càng được nước lấn tới: “Vậy ta đã khiến ngươi cảm thấy thoải mái rồi, có phải ngươi cũng nên làm ta thoải mái không?”

“Ưm.” Huyền Long nghĩ rằng điều hắn nói chính là chuyện đó, y im lặng trong chốc lát, gương mặt y trắng bệch, y đưa tay cởi thắt lưng ra.

Yến Diên vội đưa tay ngăn y lại: “Ý ta không phải như vậy, ý ta là…nội đan, ngươi cho ta đi, có được không?”

“A Bạc tốt, A Bạc tốt, ta biết ngươi tốt với ta nhất, ngươi cho ta đi, cho ta đi…” Yến Diên ôm lấy y, liên tục cọ mặt mình vào cổ y.

Huyền Long nhẹ giọng nói: “Nếu như ngươi muốn thứ gì khác, ta đều có thể cho ngươi.”

“Riêng chỉ có nội đan…không được.”

Yến Diên mặt lạnh như băng, lập tức đứng dậy khỏi giường, hướng tầm mắt xuống dưới: “Có gì mà không được, ngươi chỉ là không nỡ bỏ đi đạo hạnh vạn năm mà thôi.”

“Ta đã cầu xin ngươi như vậy rồi, ngươi vẫn không hề mềm lòng.”

“A Diên…” Từ trước đến nay Huyền Long chưa từng để lộ dáng vẻ đau thương đến như vậy, ngay cả đôi mắt màu xanh thẫm lạnh như băng ấy cũng trở nên sinh động. Y đã ở chung với con người khá lâu rồi, thế nên càng ngày cũng càng giống con người hơn rồi.

Nhưng Yến Diên không hề mềm lòng chút nào, những sự nhiệt tình vừa nãy cứ như là hắn chỉ diễn một màn kịch thôi vậy, hắn lạnh lùng quay người đi: “Đêm nay ngươi ngủ ngoài điện đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Nếu như đuổi, Huyền Long sẽ đi, đi rồi có thể sẽ không tìm thấy nữa, thế nên chỉ có thể chọn một nơi ở gần đó mà đuổi y đến đó thôi.

Phía sau lưng hắn trở nên yên lặng hẳn, Huyền Long ngồi dậy, nhẹ nhàng vén chăn rồi bước xuống giường.

Tác giả:

Đam mỹ là chân lý :) Nhưng fb như clone

Bình luận về bài viết này